3/9/12

Bóng chiều

Chiều nắng xiên xiên qua ngọn tre đầu làng, tãi xuống tóc bọn trẻ. Nắng làm cho đứa nào đứa nấy mặt đỏ au, bóng dài lêu nghêu trên đất, đến quả bóng đá cũng bị méo.
Những buổi chiều hè, khi trận bóng còn chưa xong, vài dáng người đi đâu về đã lấp ló ở đầu ngõ, liêu xiêu cưỡi xe đạp. Chưa bao giờ bà nội tôi đi bán cá về sau khi trận bóng của bọn trẻ chúng tôi kết thúc. Lần nào, bà cũng xách thêm một thứ gì đó cho riêng tôi và ới từ đằng xa “Cu ơi về cơm đi!”. Những lúc lăng xăng đi bên cạnh bà, tôi nhìn bóng của bà in trên đường chẳng bao giờ thẳng.

Chiều không nắng, không có bóng liêu xiêu nào đổ xuống. Người người đi về chênh vênh như không dính vào mặt đường. Đội bóng của bọn chúng tôi hình như ít người hơn vì không có cái bóng nào bám chặt lấy mình, tha hồ mà rê dắt. Quả bóng tròn vành vạnh, khiến cho những đôi chân chúng tôi sút trúng hơn. Cho dù đoán được giờ bà đi chợ về, nhưng phải đợi dáng người của bà ló ra hẳn bụi cúc tần ở khúc cong, tôi mới có thể nhận ra.
Chiều mưa, ngõ vắng tanh, xa thẳm. Những ngọn tre đầu làng trông ủ rũ vì không có nắng. Còn bọn trẻ trong làng, đứa nào cũng thấy cuồng đôi chân vì phải nhịn đá bóng. Từ đầu ngõ đến cuối ngõ, có hàng trăm, hàng nghìn quả bóng thi nhau mọc lên và trôi trên mặt đường, nhưng quả nào rồi cũng bị vỡ tan tành trong phút chốc. Những chiều mưa như thế, chẳng mấy người đi từ ngõ về làng. Có người xùm xụp cái áo mưa, nên tôi cũng không thể phân biệt được ai.
Rồi đến những buổi chiều mãi sau này, dù trời nắng, trời mưa hay trời râm, cũng không thể còn có cái bóng hay dáng cong nào của bà tôi in trên ngõ về làng nữa…
Bây giờ, ngõ vào làng hình dáng vẫn thế, nhưng được trải bê tông phẳng phiu. Những ngôi nhà cao tầng đổ bóng xuống mặt đường. Bọn trẻ con không còn đá bóng ở ngõ như chúng tôi trước kia nữa vì sợ bóng làm vỡ cửa kính. Đầu ngõ không còn ngọn tre kẽo kẹt hứng nắng chiều. Cả bụi cúc tần ở khúc đường cong, cũng được thay bằng lan can sắt.

Không có nhận xét nào: